Vừa qua, Facebook nhắc mình về một kỉ niệm đáng nhớ, nhưng tận 2 năm trước. Mình thẩn thờ một lúc lâu vì nhận ra mọi thứ đã đi nhanh đến vậy. Mình bây giờ đã khác gì với 2 năm trước nhỉ? Mà sao kí ức đó chỉ như mới hôm qua thôi…
Thời gian là một giá trị khá tương đối trong kí ức của mỗi người. Cũng như khi bạn đi làm, có tuần dài, có tuần ngắn, dù 7 ngày vẫn trôi qua như thế. Mình thường để ý, nếu khi chúng ta chán nản, có vẻ thời gian sẽ dài hơn, nếu khi chúng ta vui vẻ, chuyên tâm và tập trung, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Vậy 2 năm qua, rất nhanh trong ký ức mình. Mình tự nghĩ, là do gần đây mình không có gì thay đổi, không có gì đáng nhớ, hay là mình… đã thật sự chuyên tâm suốt 2 năm qua.
Đặt bút xuống và viết? 2 năm rồi mình chưa làm được.
Tạo một cái email, substack, cũng 2 năm rồi, mình chưa làm tới nơi tới chốn. Đôi lúc chỉ muốn cố gắng hơn một tí, nhưng dường như, câu trả lời “ngày mai làm” luôn thống trị trong đầu mình.
Hôm qua, khi ngồi cùng người bạn ở một quán cà phê cũ. Dạo này mình thích đi quán ấy, vì lúc ngồi đó, cảm giác như mình vẫn là người của 5 năm trước. Ngô nghê, nhiều mơ mộng và cũng nhiều sợ hãi. Cứ thế, mình đắm chìm trong cảm xúc ấy, khi ghé đến nơi này.
Bạn mình hỏi: nếu được quay về 5 năm trước, với mớ kiến thức bây giờ, bạn sẽ làm gì?
Câu trả lời của mình là: nếu như vậy, mình sẽ bắt tay làm liền, những thứ mình muốn làm bây giờ! Phải cố gắng và phấn đấu.
Hi vọng rằng bạn của mình, đọc đến bài viết này sẽ cảm thấy rằng “Không lúc nào tốt hơn bây giờ, để bắt đầu”