“Để anh pha cho em ly này!”
“Ngon á, ly này là ly gì vậy?”
“Này là Classic Cocktail đó, em biết không?”
Trong thế giới về rượu, đặc biệt là những loại Cocktail, các bartender đều phải học qua danh mục Classic Cocktail (Cocktail Cổ điển) là những loại Cocktail phổ biến ở các quán bar lớn nhỏ trên thế giới sau 1887. Một đặc điểm là bất kể đi một quán rượu nào, kể cả có trong Menu hay không, bạn vẫn có thể yêu cầu Bartender một ly Classic Cocktail phổ biến tại khu vực đó. Ở Việt Nam, bạn dễ dàng tìm được các loại Classic Cocktail phổ biến như Old Fashion, Whisky Sour, Margarita…
Và tôi cũng là một đứa uống từ Classic Cocktail phổ biến, cho đến khi kiêu kỳ hơn, tôi dám thử những loại Signature Cocktail của từng quán và đến khi tôi trở nên “sành rượu” hơn một tí, tôi chỉ uống rượu on the rock (rượu rót vào ly đá) hoặc uống rượu nic (rượu thôi, không đá).
Và khi đó, cái tôi tìm không chỉ là một ly rượu ngon nữa, tôi tìm kiếm không gian và những câu chuyện đặc biệt, một quán rượu hợp gu, một quán rượu mà tôi muốn ngồi. Hôm đó, tôi đến quán của anh.
Khác với những quán rượu khác, không có ánh đèn vàng nhè nhẹ, nội thất tone gỗ hay nhạc Jazz. Chiếc quán nhỏ, thiết kế theo phong cách tối giản với tường trắng bàn đen, chơi nhạc Hiphop với chiếc máy chiếu những bộ phim thẳng vào quầy bar. Nhìn từ bên ngoài, bạn hẳn sẽ nghĩ nó là quán cà phê, hoặc kể cả khi bạn sành rượu, cái quầy bar đơn giản này khiến bạn không đoán được ở đây sử dụng những dòng rượu gì để pha chế. Nó làm tôi tò mò. Thế nên tôi bước vào. Tín hiệu tâm linh cho tôi biết đây có thể là nơi tôi thích bởi lúc “gặp” tôi, quán đang chiếu phim Spider Man – nó hợp với Marvel fan như tôi.
Tôi lựa chọn chỗ ngồi tại quầy bar để dễ dàng nhìn các bartender thực hiện các ly rượu. Một bạn nhân viên ra đưa cho tôi Menu. Thông thường, đến một quán rượu mới, tôi thường hay nói với bạn bè là nên thử Classic Cocktail – bởi đó là phép thử cho một bartender – nếu bạn pha Classic Cocktail ngon thì tôi sẽ tin tưởng hơn về các loại Signature của bạn. Và cũng không quên kể luôn là sense để lựa chọn đồ uống của tôi rất tốt. Cuối cùng, tôi lại lựa một Signature Cocktail. Tôi tin vào cảm xúc của mình.
Hết ly đầu tiên, tôi không chọn sai! Tôi tự tin gọi ly Signature thứ hai.. Và ly thứ ba, tôi vẫy tay nhờ bartender gợi ý cho mình.“Em đã uống hai ly này, em thích base whisky, anh cho em ly nào lên đô được ko?”
“Để anh pha cho em ly này!”
“Ngon á, ly này là ly gì vậy?”
“Này là Classic Cocktail đó, em biết không?”
Và cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu.
Một người có thể uống ba, bốn ly Cocktail trong một đêm hoặc nhiều hơn tuỳ vào khả năng. Tuy nhiên, không ai làm thế vì thường là nó tốn tiền, rượu mix làm ta dễ say hơn và vị ngọt cũng khiến rượu ngấm vào ta nhanh hơn. Đêm đó tôi chỉ uống bốn ly cùng vài shot mà anh mời. Tôi say.. Trở về nhà và theo một lẽ dĩ nhiên, tôi kể với đứa em thân thiết của mình.
– Ê hôm nay chị say rồi nè! Uống vậy mà say lạ ghê haha
– Chị say men hay say tình đó? Chị biết cơn say này nhằm mục đích gì không?
– Nhằm để chứng tỏ chỗ này rượu ngon, bữa nào dẫn em đi nha!
Thỉnh thoảng, tôi nghĩ rằng quán rượu này như “Quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối” mà nhà văn Patrick Modiano đã miêu tả. Trong bóng tối, mỗi bàn chỉ với một ánh nến le lói, thứ sáng nhất chính là ánh đèn hoàng hôn ở cửa ra vào và màn hình chiếu, chúng tôi yên vị trong không gian mà mình lựa chọn. Ở đây, tôi gặp những người đồng tuổi hoặc nhỏ hơn mình.
Chúng tôi có thể cười, nói, tụm hai tụm ba, cheers và có khi lại trầm tư bên ly rượu và điếu thuốc của mình. Nói và không nói, ở đây không quan trọng. Trước đây, tôi thường không thích những người hay đi uống rượu, tôi nghĩ rằng họ phải cô đơn lắm, họ phải thế nào đó mới phải tìm đến những không gian nhộn nhịp như thế.
Nhưng nơi này, chúng tôi lại như những tín đồ ngoan ngoãn của những ly rượu,vài người cứ nhìn sâu vào ly rượu, vài người hướng mắt lên quầy bar thật lâu như thể đang cầu nguyện điều gì. Những người bên ngoài nhìn vào, họ sẽ cho rằng chúng tôi nghiện rượu – như cách trước đây tôi nghĩ – nhưng chỉ tôi mới biết chúng tôi đang tôn thờ điều gì. Tôn thờ những niềm vui, nỗi buồn của tuổi trẻ mà chẳng nơi nào khoả lấp, và thứ nước này khiến tôi khoẻ hơn những món fast food ngoài kia, tôi nhấm nháp nó hằng đêm dù rất nhiều người chẳng rõ nó là gì. Cũng như cách mà người ta nghĩ về tôn giáo, chỉ người ở bên trong mới biết giá trị của niềm tin mà họ lựa chọn.
Một ngày trong tuần, tôi lại đến quán, trong một ngày mưa. Tôi vẫn chọn ngồi ở khu vực quầy bar, nơi tôi có thể hướng mắt thẳng đến chiếc màn chiếu với nhiều bộ phim thú vị, thỉnh thoảng trong tầm mắt lại xuất hiện anh bartender đang shake từng ly rượu theo order của những vị khách như tôi. Chúng tôi ngồi trong bóng tối, máy lạnh chĩa vào, chỉ có khu vực bên trong quầy bar và người bartender là sáng – bởi ánh đèn chiếu thẳng.
“Ngồi đây em có lạnh không?”
“Dạ, hơi lạnh chút”
“Để anh lấy áo khoác”
“Lạ kì, một quán rượu lạ kì. Anh như thế thì làm sao người ta bỏ quán đi được”
“Haha, em đang ngồi ở nơi lạnh nhất quán đó. Nhưng không sao, em có muốn đổi chỗ không?”
“Thôi được rồi, anh biết em mê quán vì cái màn hình phim này mà”
“Ừ, em muốn xem phim gì?”
Trên màn hình, phần credit vừa hiện lên. Anh đã lấy nhanh chiếc remote, nhìn qua và đợi sự trả lời của tôi. Đêm đó, tôi ngồi tại quán tới 3 giờ sáng, xem tận 3 phim Marvel mà tôi thích. Loạng choạng trở về nhà. Sáng hôm sau, như thường lệ:
“Ê sắp xếp đi quán này chơi đi. Tối qua chị tới chơi xíu mà lại say nữa á”
“Quán đó nữa hả? Uống gì hoài dạ bà?
Đâu có dễ say vậy?”
“Chị ngồi tới 3h sáng lận, nói chuyện cùng anh bartender vui lắm, ảnh mời quá trời haha”
“Chị chắc chưa? Chị say rượu hay say tình á? Haha”
“Hong biết nữa, hay em đến quán với chị để biết xem chị say rượu hay say tình? Đi tới quán với chị đi”
Cứ vài lần đến quán, tôi lại được thêm vài đặc quyền, chẳng hạn như tôi luôn được phục vụ bằng chiếc ly tôi thích khi tôi vu vơ nói rằng tôi thích chiếc ly này nhất quán anh, tôi được gửi xe ở quán qua đêm nếu cần, tôi sẽ luôn có chỗ ngồi kể cả khi quán rất đông… và tôi cũng trở thành bạn bè với anh trên Facebook. Cứ thế, tôi trở thành khách quen, đến quán dường như mỗi tuần, chỉ để gặp một người tôi muốn.
Tôi hay đùa với bạn bè mình rằng, chàng trai này tôi phải trả tiền để được gặp. Thứ tôi quan tâm không phải là số tiền bỏ ra nữa, mà tôi đếm xem mình đã xa quán rượu này đủ lâu để quay lại chưa. Một tuần rồi chưa đến quán, hôm nay đến được không. Cái thẻ của tôi cứ cà hết lần này tới lần khác. Và cuối cùng, tôi đã đi đến thứ mà tôi hằng mong muốn, anh hẹn tôi đến quán, chứ không còn là tôi tự đi đến quán nữa.
“Với ánh đèn chiếu thẳng vào quầy bar, có bao giờ anh nghĩ mình là một nghệ sĩ?”
Tôi hỏi anh khi má tôi cũng đã ửng lên vì vài ly rượu anh mời. Rồi anh cũng kể cho tôi nhiều về cách anh sáng tạo một ly rượu với hàng ngàn câu chuyện mà tôi được đọc. Và cứ thế, những câu chuyện anh kể, cùng anh, cứ hay lảng vảng trong đầu tôi.
Chúng tôi sau bữa hẹn đó, đã có nhiều hơn những cuộc trò chuyện, nó vừa lửng để như một người bạn, vừa đủ kích thích để tôi tìm cách tiếp tục “săn mồi”. Hôm đó, tôi nói với anh về việc tôi sẽ đến một quán khác. Thầm ra hiệu rằng tôi rất chờ đợi sự có mặt của anh.
Với kinh nghiệm nhiều năm yêu đương, tôi bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn với tất cả tín hiệu từ các chàng trai. Hơn hết, tôi cũng là người biết mình muốn gì và cần gì. Thú thật, khi bắt đầu trò chuyện với anh, tôi tin chắc nếu mối quan hệ này có tới đâu, thì nó chỉ có thể tới đó. Anh có vài điểm trừ trong một mối quan hệ mà tôi nghĩ mình không thể hoà hợp được. Thế nhưng, tôi vẫn không bỏ qua cảm xúc của tôi. Những điều trái tim tôi gọi, những lần tôi muốn đến quán gặp anh. Tôi không biết có nên tiếp tục bật đèn xanh hay lại phải đợi anh, tìm cơ hội rồi cà nát cái thẻ của mình? Tôi nghĩ rất nhiều về điều đó. Nên lần này, tôi tự chọn cho mình một cách để anh cho tôi câu trả lời, về những thứ tôi cần biết.
Tôi đến quán. 45 phút trôi qua, anh vẫn chưa đến, ly rượu đầu tiên đã hết. Tôi phân vân có nên đợi tiếp hay nên từ bỏ mà đi về. Thì anh bước tới. Tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời của mình. Mà chàng trai này cũng thú vị đó, bởi anh biết đến đúng lúc, biết làm tôi hồi hộp, biết làm tôi cảm nhận rằng gặp anh như một phần quà.
Tôi vẫn đến quán thường xuyên nhưng lần này đã khác. Tôi bước vào quán với tâm thế đã có một ánh mắt đang đợi. Khi tôi đẩy cửa, bước vào, trong quầy bar luôn có người nhìn tôi, cười khẽ và gật đầu. Giữa cái không gian nhộn nhịp đó, thỉnh thoảng tôi và anh vẫn nhìn nhau, kể cả anh đang đứng cùng đồng nghiệp, hay kể cả tôi đang ngồi cùng nhóm bạn, chỉ có chúng tôi là biết điều đó.
“Hôm nay chị say men hay say tình? Chị có biết cơn say này nhằm mục đích gì không?”
“Haha, chị không biết”
“Chị phải biết cơn say này nhằm mục đích gì nha!!!”
Tôi cứ say trong cuộc vui này. Chủ động bước đến quán, và mất quyền kiểm soát cuộc chơi khi chính anh mới là người quyết định hôm nay sẽ như thế nào. Nó đòi hỏi tôi phải luôn trong trạng thái “săn mồi” đầy thú vị mà tôi không thể nào chuẩn bị trước. Chắc đó là thứ tôi cần. Tôi đã say rất nhiều đêm khi ở quán rượu này!
Một đêm cuối tuần, tôi ngồi ở quán tới 1 giờ sáng, đợi anh đóng quầy và trò chuyện đêm muộn.
Một cô gái bước vào, ngồi cạnh tôi. Anh vội vàng làm ngay vài ly rượu dù cô ấy chưa gọi, anh đến trò chuyện cùng cô gái ấy với ánh mắt biết cười. Và đó cũng là lúc, tôi thấy những điều tôi chưa từng biết. Tôi quan sát, hình như là người cũ của anh, qua cách họ giao tiếp, cách họ nhìn nhau. Tôi đoán được. Và tôi tính tiền, đứng lên, chào mọi người như thường lệ và trở về nhà.
Tôi đang tự hỏi chính mình. Tôi cũng hỏi luôn đứa em thân thiết.
– Tại sao lại là đêm nay? Mỗi tuần chị chỉ đến quán một ngày. Chị cũng không định uống tới 1 giờ sáng, mà bạn chị muốn thế. Tình cờ lại trống hai chỗ bên cạnh chị, vừa vặn để chị thấy và nghe điều chị cần? Tại sao?
– Em không biết nữa. Hôm nay chị có say không?
– Không. Nay chị uống nhẹ nhàng thôi!
– Vậy chị chắc với điều chị nghĩ chứ?
– Chắc mà. Chị còn tỉnh táo lắm
– Nếu vậy thì em yên tâm. Em chỉ sợ chị say thôi. Mà thôi, sau này đừng say nữa.
Tôi kết thúc những ngày đến quán. Tự dưng thế.
Khi chứng kiến mối quan hệ này cùng vài lần gặp gỡ tôi và anh tại quán, bạn bè tôi đều chắc nịch là có thích nhau rồi, mô-típ này cũ lắm, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e” đó! Bởi họ thấy anh nhìn tôi như thể tôi là người duy nhất có đặc quyền ở quán này, anh trò chuyện với tôi, anh đối với tôi như bất cứ chàng trai nào thích tôi. Thế mà, cuối cùng anh lại là thứ mà chúng tôi không đoán được. Như mọi ly Classic Cocktail trên đời, ai cũng tưởng mình biết hết, nhưng không. Còn nhiều ly Classic Cocktail mà ta không biết lắm. Như ly rượu anh pha, và anh vậy.
– Ly này là…
– Anh đọc lại tên với
– Em đưa điện thoại anh search cho. Nhớ lưu lại nha.
– Em sẽ lưu lại, vì em thích ly này lắm!
– Rồi đó. Mà hỏi thật em chưa từng biết ly này hả?
– Dạ, chưa.